Vợ bị chồng ép làm "gái" chỉ vì nợ tình
https://sotmang.blogspot.com/2014/05/vo-bi-chong-ep-lam-gai-chi-vi-no-tinh.html
Một mình ngồi câm lặng trong căn phòng tối mịt, tôi chẳng thể khóc vì suốt 2 năm qua nước mắt đã cạn, trái tim đã chai sạn vì những gì phải trải qua nó quá đau đớn, quá sức chịu đựng.
Ở cái tuổi đẹp nhất của đời con gái thì tôi lại phải bỏ dở ước mơ lớn nhất của đời mình là được trở thành cô giáo mầm non, phải mang tiếng tham tiền phụ nghĩa với mối tình nghèo thời sinh viên để lên xe hoa về nhà chồng.
2 năm qua đối với tôi là những chuỗi ngày đau đớn cùng cực. Nếu không vì thương cha mẹ, vì tương lai của 3 đứa em thơ dại thì tôi đã không thể cầm cự cho đến ngày hôm này. Cái mà tôi gọi là mái ấm gia đình nó nhơ nhuốc, bẩn thỉu như ở động mại dâm trá hình. Người mà tôi gọi là chồng là một con thú hoang dã, độc ác, vô cảm khiến tôi kinh tởm, sợ hãi.
Với tôi, bây giờ chỉ còn lại cái hồi ức đẹp nhất là những năm tháng sinh viên tươi đẹp, đầy hoài bão. Cứ sau mỗi lần bị chồng “hành xác” và lạnh lùng ném vào một góc trong căn phòng sặc mùi khói thuốc, rượu mạnh và đàn ông là tôi lại thả mình vào những giấc mơ, lại hồi tưởng về những ngày tháng tươi đẹp trên giảng đường đại học… Những phút giây ngắn ngủi đó tôi không cho phép mình ngủ mà thức để được sống, hạnh phúc với giấc mơ của chính mình. Vì nếu tôi nhắm mắt sẽ chỉ toàn thấy ác mộng.
Những ánh sáng le lói trong những giấc mơ, những ký ức khiến tâm hồn tôi được hồi sinh… Tôi thèm được sống, được yêu… Chỉ những lúc đó tôi mới được sống với chính con người thật của mình. Chỉ với những giấc mơ đó nó giúp tôi gắng gượng sau những cơn bão cuồng dâm, tra tấn của chồng.
Tôi còn nhớ mãi cuộc điện thoại định mệnh và giọng nói run rẩy của thằng em trong điện thoại: “Chị ơi, nhà mình vỡ nợ rồi, bố đang bỏ trốn không biết tìm đâu, mẹ lên cơn cao huyết áp nằm trong bệnh viện… Chị về giúp chúng em với, chúng em sợ lắm”.
Tôi lao ra khỏi phòng học trong sư ngơ ngác của đám bạn. Ngồi trên tàu mà hai hàng nước mắt tuôn rơi vì không biết tương lai của gia đình mình sẽ đi về đâu? Liệu mẹ có trải qua được cơn chấn động tâm lý này không? Liệu bố có thể về đoàn tụ sum vầy với gia đình? Liệu chúng tôi có được hạnh phúc bên nhau như ngày xưa? Tôi sợ, một nỗi sợ mơ hồ nhưng thấy nó hiện hữu thật gần... Tôi linh cảm một điều gì đó ghê gớm đang chờ đón mình...
Và rồi trong cái cơn cùng quẫn không lối thoát đó chồng tôi xuất hiện. Tôi như kẻ chết đuối vớ được cọc. Anh với tôi chẳng phải xa lạ gì vì trước đó anh đã nhiều lần đến cưa cẩm, tán tỉnh và bị tôi từ chối. Tôi vẫn nhớ mãi cái cảm giác mỗi lần anh đến chơi nhà và nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống. Tôi sợ con người đó, sợ cái ánh mắt đó, sợ tất cả những gì liên quan đến anh... Thế nhưng cuối cùng chính anh lại là người dang tay đứng ra trả nợ nần giúp gia đình tôi. Cũng chính anh là người mang lại sự sống cho mẹ và cho gia đình tôi được đoàn tụ bên nhau...
Cái ơn nghĩa đấy tuy anh không đòi nhưng tôi phải trả, trả bằng chính cuộc đời, ước mơ của chính mình. Tôi đau đớn trao trọn đời con gái cho anh trong cái đêm đầu tiên nhận lời đi chơi riêng với anh. Anh thỏa mãn, sung sướng còn tôi tủi nhục, đớn đau...
Tuy mang tiếng giúp nhưng trên danh nghĩa gia đình tôi nợ anh, tờ giấy nợ đã có lần anh cố tình cho tôi nhìn thấy như một lời nhắc nhở để tôi biết vị trí, trách nhiệm, nghĩa vụ của mình. Tôi cứ ngỡ anh thích và yêu tôi thì cuộc sống của mình cũng không đến mức khủng khiếp như hiện tại. Thế nhưng, anh không đơn giản như tôi nghĩ. Anh lấy tôi vì muốn trả thù, vì trước đây tôi đã dám từ chối tình cảm của anh. Anh hận vì tôi đem lòng yêu một người đàn ông khác.
2 năm qua tuy mang tiếng là vợ nhưng tôi bị anh đối xử chẳng khác gì gái làm tiền. Anh bắt tôi làm phục vụ cho quán cà phê ôm của mình. Anh không chỉ bắt "phục vụ nhu cầu" của anh mà của bất cứ người đàn ông nào đến quán. Thậm chí, anh còn yêu cầu tôi phục vụ một lúc 2,3 người đàn ông trong đó có anh. Anh hả hê mỗi khi thấy tôi lê tấm thân rách nát về căn phòng tối tăm - nơi mà anh gọi là tổ ấm của chúng mình.
Mỗi lần anh nói "Anh yêu em" thì hai hàm răng nghiến chặt, mặt sắc lạnh khiến tôi khiếp hãi. Nhìn chồng tôi lúc đó không khác gì một con thú bị thương đầy hung hãn... Anh không gào thét, không đánh đập, không chửi bới, không đe dọa mà chỉ im lặng hành động... Câu nói duy nhất tôi thường nghe đó là "Anh yêu em" và nó đã trở thành nỗi ám ảnh đối với tôi suốt 2 năm qua.
Mỗi tháng, anh cùng tôi về thăm gia đình mình một lần. Anh mua đủ các đồ ăn ngon, biếu bố mẹ tôi tiền tiêu hàng tháng, hào phóng cho mấy đứa trẻ tiền ăn vặt... Trước mặt mọi người anh ân cần, chiều chuộng tôi hết mực. Nhưng không ai biết đằng sau bộ mặt dối trá của anh nó ghê sợ đến mức nào.
Nếu tôi chết đi thì chỉ có thể giải thoát được bản thân mình nhưng ai cứu gia đình tôi? Cha mẹ tôi liệu có đủ sức để trải qua cú sốc mất con, mất đi điểm tựa duy nhất còn lại? Tôi không thể vô tình, không thể báo hiếu cho bố mẹ bằng cách kết liễu cuộc đời mình. Chẳng ai có thể giúp tôi vì trên danh nghĩa anh là chồng và có quyền "yêu" vợ. Tôi cũng chẳng dám cầu xin và nhận ở anh sự tha thứ vì tôi biết điều đó không bao giờ xẩy ra.
Tôi chỉ biết sống với những giấc mơ mà có lẽ chỉ đến kiếp sau tôi mới có cơ hội để thực hiện nó!
Ở cái tuổi đẹp nhất của đời con gái thì tôi lại phải bỏ dở ước mơ lớn nhất của đời mình là được trở thành cô giáo mầm non, phải mang tiếng tham tiền phụ nghĩa với mối tình nghèo thời sinh viên để lên xe hoa về nhà chồng.
2 năm qua đối với tôi là những chuỗi ngày đau đớn cùng cực. Nếu không vì thương cha mẹ, vì tương lai của 3 đứa em thơ dại thì tôi đã không thể cầm cự cho đến ngày hôm này. Cái mà tôi gọi là mái ấm gia đình nó nhơ nhuốc, bẩn thỉu như ở động mại dâm trá hình. Người mà tôi gọi là chồng là một con thú hoang dã, độc ác, vô cảm khiến tôi kinh tởm, sợ hãi.
Ảnh minh họa |
Với tôi, bây giờ chỉ còn lại cái hồi ức đẹp nhất là những năm tháng sinh viên tươi đẹp, đầy hoài bão. Cứ sau mỗi lần bị chồng “hành xác” và lạnh lùng ném vào một góc trong căn phòng sặc mùi khói thuốc, rượu mạnh và đàn ông là tôi lại thả mình vào những giấc mơ, lại hồi tưởng về những ngày tháng tươi đẹp trên giảng đường đại học… Những phút giây ngắn ngủi đó tôi không cho phép mình ngủ mà thức để được sống, hạnh phúc với giấc mơ của chính mình. Vì nếu tôi nhắm mắt sẽ chỉ toàn thấy ác mộng.
Những ánh sáng le lói trong những giấc mơ, những ký ức khiến tâm hồn tôi được hồi sinh… Tôi thèm được sống, được yêu… Chỉ những lúc đó tôi mới được sống với chính con người thật của mình. Chỉ với những giấc mơ đó nó giúp tôi gắng gượng sau những cơn bão cuồng dâm, tra tấn của chồng.
Tôi còn nhớ mãi cuộc điện thoại định mệnh và giọng nói run rẩy của thằng em trong điện thoại: “Chị ơi, nhà mình vỡ nợ rồi, bố đang bỏ trốn không biết tìm đâu, mẹ lên cơn cao huyết áp nằm trong bệnh viện… Chị về giúp chúng em với, chúng em sợ lắm”.
Tôi lao ra khỏi phòng học trong sư ngơ ngác của đám bạn. Ngồi trên tàu mà hai hàng nước mắt tuôn rơi vì không biết tương lai của gia đình mình sẽ đi về đâu? Liệu mẹ có trải qua được cơn chấn động tâm lý này không? Liệu bố có thể về đoàn tụ sum vầy với gia đình? Liệu chúng tôi có được hạnh phúc bên nhau như ngày xưa? Tôi sợ, một nỗi sợ mơ hồ nhưng thấy nó hiện hữu thật gần... Tôi linh cảm một điều gì đó ghê gớm đang chờ đón mình...
Và rồi trong cái cơn cùng quẫn không lối thoát đó chồng tôi xuất hiện. Tôi như kẻ chết đuối vớ được cọc. Anh với tôi chẳng phải xa lạ gì vì trước đó anh đã nhiều lần đến cưa cẩm, tán tỉnh và bị tôi từ chối. Tôi vẫn nhớ mãi cái cảm giác mỗi lần anh đến chơi nhà và nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống. Tôi sợ con người đó, sợ cái ánh mắt đó, sợ tất cả những gì liên quan đến anh... Thế nhưng cuối cùng chính anh lại là người dang tay đứng ra trả nợ nần giúp gia đình tôi. Cũng chính anh là người mang lại sự sống cho mẹ và cho gia đình tôi được đoàn tụ bên nhau...
Cái ơn nghĩa đấy tuy anh không đòi nhưng tôi phải trả, trả bằng chính cuộc đời, ước mơ của chính mình. Tôi đau đớn trao trọn đời con gái cho anh trong cái đêm đầu tiên nhận lời đi chơi riêng với anh. Anh thỏa mãn, sung sướng còn tôi tủi nhục, đớn đau...
Tuy mang tiếng giúp nhưng trên danh nghĩa gia đình tôi nợ anh, tờ giấy nợ đã có lần anh cố tình cho tôi nhìn thấy như một lời nhắc nhở để tôi biết vị trí, trách nhiệm, nghĩa vụ của mình. Tôi cứ ngỡ anh thích và yêu tôi thì cuộc sống của mình cũng không đến mức khủng khiếp như hiện tại. Thế nhưng, anh không đơn giản như tôi nghĩ. Anh lấy tôi vì muốn trả thù, vì trước đây tôi đã dám từ chối tình cảm của anh. Anh hận vì tôi đem lòng yêu một người đàn ông khác.
2 năm qua tuy mang tiếng là vợ nhưng tôi bị anh đối xử chẳng khác gì gái làm tiền. Anh bắt tôi làm phục vụ cho quán cà phê ôm của mình. Anh không chỉ bắt "phục vụ nhu cầu" của anh mà của bất cứ người đàn ông nào đến quán. Thậm chí, anh còn yêu cầu tôi phục vụ một lúc 2,3 người đàn ông trong đó có anh. Anh hả hê mỗi khi thấy tôi lê tấm thân rách nát về căn phòng tối tăm - nơi mà anh gọi là tổ ấm của chúng mình.
Mỗi lần anh nói "Anh yêu em" thì hai hàm răng nghiến chặt, mặt sắc lạnh khiến tôi khiếp hãi. Nhìn chồng tôi lúc đó không khác gì một con thú bị thương đầy hung hãn... Anh không gào thét, không đánh đập, không chửi bới, không đe dọa mà chỉ im lặng hành động... Câu nói duy nhất tôi thường nghe đó là "Anh yêu em" và nó đã trở thành nỗi ám ảnh đối với tôi suốt 2 năm qua.
Mỗi tháng, anh cùng tôi về thăm gia đình mình một lần. Anh mua đủ các đồ ăn ngon, biếu bố mẹ tôi tiền tiêu hàng tháng, hào phóng cho mấy đứa trẻ tiền ăn vặt... Trước mặt mọi người anh ân cần, chiều chuộng tôi hết mực. Nhưng không ai biết đằng sau bộ mặt dối trá của anh nó ghê sợ đến mức nào.
Nếu tôi chết đi thì chỉ có thể giải thoát được bản thân mình nhưng ai cứu gia đình tôi? Cha mẹ tôi liệu có đủ sức để trải qua cú sốc mất con, mất đi điểm tựa duy nhất còn lại? Tôi không thể vô tình, không thể báo hiếu cho bố mẹ bằng cách kết liễu cuộc đời mình. Chẳng ai có thể giúp tôi vì trên danh nghĩa anh là chồng và có quyền "yêu" vợ. Tôi cũng chẳng dám cầu xin và nhận ở anh sự tha thứ vì tôi biết điều đó không bao giờ xẩy ra.
Tôi chỉ biết sống với những giấc mơ mà có lẽ chỉ đến kiếp sau tôi mới có cơ hội để thực hiện nó!
Bạn đọc xin giấu tên (megafun)